Pages

Sunday 20 May 2012

K13-CNN: Gặp mặt 18.05.2012

(Phan Linh Cẩm)

Chiều hôm qua khi đưa con đi học thêm và chạy luôn đến Nhà hàng Sắc Biển, sớm 15' thì đã thấy Nhung ở đó, vì Nhung đi thẳng từ cơ quan đến, không về nhà để ông lớn, ông bé khỏi đòi theo. Một lúc sau Hoan xuất hiện, rồi đến các bạn khác.
Những người đúng giờ nhất!

Quỳnh ra tay chỉ đạo xếp chỗ ngồi, cốt để "chiếu tướng" Hải

Câu chuyện bắt đầu nở như ngô rang

Vinh tuy đã đến nhà hàng K.Lan mấy lần nhưng vẫn phải hỏi lại mình số nhà. Ấy thế mà khi Tuấn, người đã phải bỏ lỡ buổi gặp sau 30 năm lần trước, hỏi đường, Vinh đã chỉ bằng một giọng rất quan chức (theo nhận xét của HAT), còn mình thì thấy giọng Vinh luôn có vẻ trịnh trọng như thế.
Tay trên tay dưới, hay là tay trước tay sau!
Đối thoại cùng doanh nghiệp
Khốt đến cùng Vượng, lần này lại một cặp đôi hoàn hảo, vì cả hai cùng mặc sơ mi trắng, làm ai cũng nhớ đến chi tiết hôm lễ kỷ niệm, Vượng đã mua vải đỏ, để may đồ cả ngoài lẫn trong ... nội y (theo lời Khốt), nhưng vẫn nhớ để lại cho Khốt một dải vải làm cà vạt. Các bạn nữ quấn quít quanh Khốt làm Vinh ghen tỵ, vì tuy Khốt bụng to thế, nhưng với tài thơ và sự nhiệt tình nên vẫn được bao người, trong đó có mình hâm mộ.

Khi Khốt mở lời, ai cũng phải cười
Hào hứng!

Chai rượu của Hoan được khui ra, do Khốt bê, và mình vít cần để rót. Bù lại Hoan được trao nhiệm vụ đứng lên ghế, để điều chỉnh bằng tay sự lên xuống của cái ...  quạt gió máy điều hoà, cho nồi lẩu bằng bếp cồn (lại có vần chúng ta đã đưa vào email).

Hoan ơi chai của ông to thế!

Bích Vân cũng chỉ muốn nghe những bài lãng mạn như Phượng Tím của Khốt, nhưng giữa ồn ào phố chợ, Khốt đành hẹn Vân lần sau. Vân hôm nay thật trẻ trung, duyên dáng, với mái tóc cắt tém từ hồi chuyên ngữ, nên trông không thay đổi gì. Vân lại còn trông rất sexy của phụ nữ tuổi U50 mới chết chứ.


Vân Hồng trên diễn đàn thì tung hoành ngang dọc là vậy, mà ngoài đời lại rất dịu dàng, duyên dáng.

Cười xả láng nhé!
Nhi cũng vậy, sau khi khuấy động phong trào với vai trò trong ban tổ chức, Nhi lặng lẽ lùi lại sau cho các bạn thể hiện. Nhi bắt Thái Hà ở nhà để trông con, và nói một cách rất chủ quan là Thái Hà chỉ quen chém gió trong giới đàn ông thôi. Sau khi nghe mọi người nhắc lại chuyện con rận trên râu ông nhạc trưởng, Nhi mới thốt lên, hoá ra Thái Hà cạo trọc để rận chẳng còn chỗ đậu.

Thái Hà có đoán được Nhi đang kể chuyện gì không?

Duy Hải hiện ra trong sự ngỡ ngàng của mấy bạn lớp B. Mình cứ trách Hoan chỉnh ảnh quá mạnh tay, vì trong tác phẩm của Hoan, trông Hải rất hùng dũng, đẹp trai, mà bên ngoài lại rụt rè, nhút nhát. Hoá ra Hoan đúng là bị oan, như vần oan có trong tên, Hoan đã chộp được nét xuất thần của Hải, cũng như không thể không nhắc tới tay nghề chụp ảnh tuyệt cao của Hoan, chứ ảnh chẳng chỉnh sửa gì cả. Hải như thế vì bị Quỳnh bắt ngồi đối diện, mà Quỳnh lại bắt nam ngồi một bên, nữ ngồi một bên, làm Hải mất hết cả tinh thần.
Hôm nay Hải có vẻ kiệm lời, hay là mấy ngày đọ thơ nên mệt

Mình hỏi Hoan là Hải làm nghề gì mà giỏi thơ phú đến vậy, không biết có phải dậy ở khoa văn như Phong không, thì Hoan bảo tuy tuần nào cũng làm vài trận tennis với Hải nhưng chẳng rõ Hải làm gì. Thế mới thấy những người sáng tác như Hoan thường sống trên mây thế nào. Khốt bảo hôm nay tụ tập chỉ vì mình quá mê Hải, nên kéo mọi người theo để làm nền. Nhờ thế nên mình đã khai thác là Hải là kiến trúc sư và rất có hiếu khi nâng giấc mẹ ốm. Có phải từ thiên nga chỉ các bạn nữ cũng xuất phát từ Hải khi Hải nhắc đến hai con gái không nhỉ?


Quỳnh vẫn thế, đúng như miêu tả của Hoan là to gấp đôi, và ồn gấp ba. Mình ngu ngơ vẫn đinh ninh là Hoan nhắc đến tính tình ồn ào, nhiệt huyết của Quỳnh, hoá ra Hoan chơi chữ vần ồn. Khai sì im lặng và chỉ lắc đầu, nhìn mình khi bảo Cẩm ơi ngây thơ quá.

Cười chưa đủ, phải vỗ tay nữa mới đã!

Khốt bắt Khai sì đến buổi tụ tập để lấy tài liệu cho con, nên bị các bạn công kích là tuy làm trong lĩnh vực IT, mà chẳng biết về email, blog. Cũng giống như Đặng Minh quan chức, không biết sử dụng email. Quỳnh cũng tra Vinh xem chắc chắn các email Vinh gửi không phải có sự đóng góp của thư ký.
 
Phương đến muộn vì mãi mới xong việc cơ quan. Nhìn Phương mình hạc, xương mai, trắng trẻo, xinh đẹp hẳn lên, làm mình mới thấy câu anh Thép chồng Phương cứ ca ngợi, chỉ muốn vợ giống vợ Hoan đã có tác dụng. Hoan ơi, mình muốn gặp vợ Hoan quá, mà vợ Hoan cứ nhè lúc này để đi công tác thôi.

Nhung thì thâm trầm ít nói, hay cười tủm tỉm khi nghe các bạn chém gió, thỉnh thoảng mới tung ra một câu, nhưng câu nào cũng sắc sảo chết người.



Cả hội lại ngồi nói lại những chuyện đã trao đổi trong email làm ai cũng cười đau hết cả ruột, nước mắt dàn dụa. Hoá ra lần này cũng chỉ những người tích cực trên diễn đàn mới tới. Nhân viên nhà hàng của Kim Lan cũng phát sợ vì sự to mồm của bạn bà chủ.




Hoan rất chu đáo: khi lần trước đi chơi, con của Minh Hiền nói thích ăn lương khô của Trung quốc, nên lần này Hoan liền kiếm ngay một thùng sắt lương khô mang tới. Để nhớ lại thời kỳ bao cấp, ai cũng lấy một thanh lương khô mang về. Trông Quỳnh trong ảnh, tay cầm thùng lương khô một cách hùng hồn như vậy, nhưng thực ra là lấy chia cho các bạn.

Con mình đi học thêm về, ghé qua, và thốt lên, các cô, chú nói chuyện gì, con không hiểu, làm chú Khốt phải nói, nếu một đứa lớp 2 như con đã hiểu, thì con phải quá bậy, hay các cô chú đã bị nhũn não vì tuổi già, nên toàn nói ngọng luyên thuyên. Kim Lan do vậy phải để con gái đã học lớp 6, lại có tác phong rất người lớn, ở bên ngoài bàn tiệc, cho cháu khỏi bị đầu độc.

Công cuộc miêu tả đến đây tạm dừng, mình có bỏ sót điều gì, mọi người nhớ bổ sung nhé.

Cẩm


--------------------------



(Phạm Duy Hải)

Chào các bạn!
Tối hôm qua thật vui, tôi cười chảy hết nước mắt.
Phải nói rượu ngon, thức ăn ngon, ảnh ngon, và sự vui trong các câu chuyện trao đổi cũng rất ngon.
Giá mà hôm qua nhiều bạn tham gia hơn nữa chắc phá tan cái nhà hàng đồ sộ của Kim Lan mất!
May mà hôm qua tôi biết thân biết phận, ngoan ngoãn nên Quỳnh thương. Cũng đi được về được, không đến nỗi phải nhờ Kim Lan tìm cho Nạng hay Cáng.
Cẩm vẫn phúc hậu giống bà bán bún chả đầu phố nhà tôi,( nói là bà nhưng thực ra mới ngoài 20 tuổi, và mỗi khi tôi vào ăn toàn gọi tôi là chú)...nhưng đẹp hơn nhiều, hiền và thật thà hơn, cái tài viết bài nhanh và hay thì còn lâu cái bà bán bún chả đó mới bằng. Cẩm làm tôi tủi thân khi mang cậu con trai (trộm vía: cứ như mấy đứa bé quảng cáo sữa trên TV).
Một mình má, một nồi to

Hùng khốt khi cần thì chẳng thấy đâu, bỏ bạn bè lúc khó khăn, nhưng thấy ăn đến rất sớm, nấp trên ô tô,chờ mọi người đến đủ mớí vào. Ôm chai rượu của Hoan như khoác vai thằng bạn vì tôi thấy Hùng khốt và chai rượu cũng không khác nhau là mấy về kích cỡ. Rõ ràng Hùng đứng mà tôi cứ ngỡ Hùng ngồi...
Vinh làm tôi ấn tượng với cái đầu bóng mượt, hất ngược ra đằng sau, đen nhánh và tôi tin rằng có gió bão cấp 12 cũng đừng hòng làm hỏng nếp tóc trên đầu Vinh, ngôn ngữ khẩu khí làm tôi chột tưởng mình đang ngồi cạnh sếp, chẳng may lỡ lời thì thôi xong.
 
Quang Hải đến sau 1 chút... nhưng hình như không nhận ra tôi...
Hồ Tuấn vẫn không quên cái chất hàn lâm sẵn có,đáng lẽ ngày xưa Hồ Tuấn phải học bách khoa mới đúng... Ai dám nói Hồ Tuấn có thể làm thơ hay như thế. Có thể do chất đại bàng luôn muốn giúp bạn lúc nguy nan mà Hồ Tuấn không đằng đừng mà xông vào chăng?

Hoan hơn đứt mọi người cái khoản nhanh nhẹn, luôn luôn quan tâm, chăm sóc đến các bạn, được tiếng là hoạt ngôn mà hôm qua phải nhường sự lợi khẩu cho Hùng khốt! vì Hùng khốt cứ có Vượng là như lên đồng trong cái sự phát ngôn làm mọi người cười nghiêng cười ngả ...

Nhung ăn rất ít vì thỉnh thoảng lại liếc Hồ Tuấn tủm tỉm...
Phương đến sau Quang Hải... tôi lại cứ tưởng 1 siêu linh tinh..(hề hề nhầm:siêu minh tinh)  đi lạc vào. Ôi Phương ơi, sao thời gian chẳng có tác dụng gì với ngoại hình của bạn thế.

Nhi bước vào trước Phương một chút. Nhìn Nhi tôi nhận thấy Vinh cứ tặc lưỡi liên tục, nói nhiều hơn, tay cũng vung nhiều hơn..  Chà chà... tôi thấy có lẽ trong anh em chuyên ngữ khóa 13, Thái Hà là người son nhất.

Vượng mới đúng là mình hạc xương mai như Cẩm nói. Trông Vượng tôi thấy vui như khi tết về mà sắm được cây đào thế quí hiếm. Đi với Quỳnh làm tôi nhớ đến 2 nhân vật khá nổi tiếng trong chuyện tranh của bào Thiếu niên tiền phong ngày xưa: đó là Bút thép và Bóng Nhựa. Vượng ơi, Vượng như người nhà Trời được phái xuống đây để dạy cho đàn ông chúng tớ biết thế nào là trẻ trung, xinh đẹp.


Bích Vân: Cẩm nhận xét vẫn sexy là rất tinh... tôi cũng thấy và nghĩ thế. Mỗi tội đang khi mọi người bàn về thơ ồn ào lại cứ nhìn ra cửa sổ để ngẫm về bài Phượng tím của Hùng khốt. Thực tế ai mà biết được thất sự những gì đang diễn ra trong đầu Bích Vân.


Kim Lan tuy ngồi với chúng tôi nhưng vẫn không rời ra được cái nét oai oai của bà chủ quán, cộng thêm ánh mắt len lén của nhân viên mà cả bọn trong đó có tôi thấy mình được lây cái sự oai ra phết.

Hồng vốn là người tôi hâm mộ từ lâu, 30 năm nay mới được thỏa lòng khi được chụp ảnh chung với Hồng lúc chia tay.

Người mà tôi muốn kể dài nhất là Quỳnh nhưng tôi không dám. Vì Quỳnh làm tôi liên tưởng đến các chị mậu dịch viên bách hóa, thực phẩm ngày xưa.. Nhỡ chẳng may để các chị phật lòng là coi như... đói! Nhưng ở Quỳnh toát lên cái thần  lạ lắm, Tôi thấy Quỳnh rất đúng với câu thơ miêu tả nhân vật của cụ Nguyễn Du:... Ăn chi to lớn đẫy đà làm sao? Hôm nào chắc phải nhờ Hoan tìm hiểu giúp tôi thực đơn hàng ngày của Quỳnh mới được...

Tạm biệt, hẹn gặp lại!
Thấy Cẩm, Hùng khốt có bài phóng sự quá hay, tôi cũng ngứa ngáy làm bài cảm nhận của riêng mình trong buổi liên hoan, mong các bạn bỏ qua nếu thấy không vừa lòng với suy nghĩ hết sức chủ quan của tôi.. Nhưng tôi yêu quí ai thì mới viết về người ấy, đùa với người ấy.
Hết sức chân thành!
Best regard!
Phạm Duy Hải


(Ảnh trong bài: Hoan)

8 comments:

  1. Cám ơn Tuấn nhiều nhé. Đúng là chuyên gia IT. Bọn tớ chỉ biết hưởng thụ thôi, xem thế này đúng là sướng hơn vừa xem thư lại vừa mở ảnh. Mà hình như mọi người chưa để ý đến thông báo địa chỉ blog K13 của Tuấn hay sao, chưa thấy ai lên tiếng cả. Hy vọng sẽ có nhiều thông tin hay để up lên đây. Muốn vậy thì phải off nhiều nhiều...

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mọi người cũng vào xem nhiều đó Nhung, số pageview tăng lên khá nhanh. nhưng chắc là các bạn chưa quen để lại comment trên blog, trong khi đó e-mail thì tràn ngập phản hồi.

      Delete
    2. Make comments ra sao đây ta ???

      Delete
  2. Vậy là cũng mò ra rồi

    ReplyDelete
  3. Hải ơi giúp tôi thiết kế cho blog đẹp đẹp chút. Về mỹ thuật thì tôi kém lắm.
    Tuấn

    ReplyDelete
  4. Ngày xưa Phương hay để tóc ngang vai, có tý mái, bây giờ bạn để tóc kiểu này mình không thể nhận ra. Có lẽ bạn mảnh mai hơn cả ngay xưa nhỉ?

    ReplyDelete
  5. Hạnh ơi, đấy là thời sinh viên. Chẳng lẽ từ bấy đến giờ bọn mình chưa gặp lại nhau lần nào à? Còn Hạnh vẫn thế nhỉ, lúc nào tớ cũng nhận ra ngay:)

    ReplyDelete